Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2017

Truyện Trinh thám

      R Ẽ      M Ạ T

     Chương 1
Như con thú chồm mình tới trước , chiếc xe hơi màu đen dài mà thấp , lăn mình dọc theo lề đường rồi nhẹ nhàng ngừng lại .
     Mới đầu , người đàn ông cầm tay lái ngồi im bất động , quan sát con đường vắng tanh kéo dài qua bên phải giữa những ngôi nhà mặt tiền đen đúa .
     Xa xa một màu hồng chan hòa đèn nê-ông nhấp nháy .
     Một cơn mưa nhỏ lâm râm làm trơn ướt mặt đường nhựa . Mưa tạo thành các quầng sáng mờ đục hình cầu quanh các cột đèn .
      Người đàn ông thở mạnh .  xỏ thêm đôi bao tay , bước xuống , hắn đóng lại cửa xe êm ru . Bằng bước chân nhanh nhẹn , hắn xuyên qua hành lang một tòa nhà liên kế mới tinh cao ba tầng .
      Lên cầu thang , hắn vịnh bằng tay phải , băng qua hành lang dài mờ tối .
      Bây giờ , hắn không còn gấp gáp nữa .
      Hắn tự hỏi làm sao tốt nhất ? Nhiệm vụ của hắn thật là giản đơn . Làm sao cũng được miễn đạt mục đích .
      Đối diện với cánh cửa bên trên có ghi con số 86 , hắn dừng lại , kéo cổ áo khoác xanh nhạt lên , thêm khăn choàng cổ .
      Hắn có khuôn mặt khá tròn , đôi mắt đen _ dịu dàng và suy tư .
      Sau cái thở dài , hắn gỏ cửa và kiên nhẫn chờ đợi . . .
      Ngay khi hắn nghe tiếng chân ngập ngừng và êm ái , bộ dạng hắn ta thay đổi .
       Trong khi điều lo lắng xuất hiện trong ánh mắt , sắc mặt hắn cũng đổi thay và nhịp thở hắn trở nên gấp rút .
       _ Ái Lan ? Giọng hỏi đè nén sau tiếng gỏ cửa .
       _ Không ! Người đàn ông trả lời . Hãy mở cửa ra ông Phúc . Tôi có chuyện chính xác nói với ông . Tôi . . .
       _ Ông là ai ?
       _ Hoa Vinh . Nhưng mà tên tôi không quan trọng gì . Ông phải theo tôi , ông Phúc . Cô Ái Lan đã bị thương tích trong một vụ tai nạn .
       _ Sao ?, ông Phúc xuất hiện nơi ngạch cửa 
          Thình lình cửa mở . Đang mặc bộ Py-ja-ma , còn áo choàng ngủ vắt vai , tóc tai hung đỏ , dựng đứng rối bù , ông Phúc xuất hiện nơi ngạch cửa . 
          Đôi môi rung rẩy lắp bắp .
       _ Gì . . . ông nói gì .?
       _ Cô Ái Lan bị té lộn nhào vì người Tài x61 quá vung dở khi cô ta vừa ra khỏi Nhà hàng Che-ro-kee , Hoa Vinh giải thích bằng giọng điệu buồn bã .
        Tôi nhận thấy trong mớ quần áo và nghe tiếng va chạm . Ái Lan la lên đau đớn . Tôi vội vàng . . .
         Ông Phúc ngắt lời .
      _ Cô ta đã chết ?
      _ Không . Tôi bảo dảm với ông , trước khi được xe cứu thương chở đi Bệnh viện , cô ta đã bật ra tiếng gọi ông . Tôi bước đến bên cô và nhất định tôi đã ghi được tên và địa chỉ nhà ông .
         Khéo léo ông Phúc vuốt ngược mái tóc muối tiêu ra sau .
       _ Cám ơn đến báo tin . Ông Hoa Vinh , mời ông vào . . .
      _ Đừng quá đau buồn , ông Phúc . Tuy gảy hai xương đúi  nhưng sự băng bó, xếp nối rất dễ dàng ông à .
     _  Có gì khác nữa không ?
     _ Vết thương nhỏ phía dưới trái cổ .
        Ông Phúc xanh mặt , hoảng hốt la lên 
     _ Thật là nguy hiểm .
        Hoa Vinh đáp .
     _ Chỉ va chạm nhẹ thôi .
        Hai bàn tay ông Phúc siết chặt .
     _ Còn tên Tài xế khốn kiếp ? Bắt được nó không ?
        Hoa Vinh trả lời .
     _ Vô phúc là không . Hắn đã nhanh chân trốn mất . Ông thay đồ đi chứ !
       Ông Phúc nghe lời . Ông ném đi cái áo choàng ngủ . Cởi ra bộ Py-ja-ma , phô bày khung ngực lép kẹp , xương xẩu nhô cao .
       Cạnh bên lò sy7o73i , ông ta lấy trên bàn một chai wisky . Ngay miệng chai , ông nốc ừng ực những hớp rượu nguyên chất , gây ra trận ho dài sặc sụa .
      _ Xin lỗi ông Hoa Vinh , tôi cần có rượu .
      _ Tôi biết mà .
         Hai gò má ông Phúc ửng hồng lên . Gần như chạy vô phòng , Hoa Vinh dấu hai tay vô túi áo khoác .
      _ Tôi hy vọng Cảnh Sát sẽ điều tra ra manh mối .
      _ Có ai ghi lại được số xe không ?
      _ Tôi không biết . Giờ đó trong đêm khuya khách qua đường rất hiếm . Nhưng Cảnh Sát sẽ thực hiện truy tìm .
         Ông Phúc cười gằn .
      _ Cảnh Sát ! Một lũ ăn hại .
          Cài áo sơ mi , ông Phúc loay hoay rồi cũng xỏ chân vào hai ống quần .
         Điều sợ hãi dày vò tim ông .
         Bởi vì bây giờ ông mới cảm thấy Á Lan rất cần đến giúp đở của ông . Giờ  đây nàng đang bị hiểm nguy tính mạng , còn ông thì rung rẩy vì nàng .
         Hoa Vinh đang quan sát ông , sự hiền lành và nỗi buồn tràn lan trên gương mặt người đàn ông gầy còm .
       Trong khoảnh khoắc , Hoa Vinh nhìn lướt qua giường ngủ . Mấy tờ báo bị đẩy nằm cuối giường . Mùi thuốc lá phảng phất trong phòng . Tấm drap ẩm ướt . Hoa Vinh cũng ngửi được mùi nước hoa nhẹ nhàng của phụ nữ lan tỏa khắp phòng .
         Điều cảm nhận đó khiến Hoa Vinh cười thầm trong bụng .
       _ Tuy đầu óc căng thẳng , ông Phúc thắt cà-vạt .
       _ Tôi là tên chủ nhà đáng thương hại . Nếu anh muốn uống thư gì đó thì có quán rượu , giải khát nằm bên trái kia .
       _ Tôi không khát .
         Hoa Vinh chộp áo vết-tông giúp ông Phúc mặc vào .
       _ Trước khi đi với ông . Tôi muốn gọi điện thoại đến Bệnh viện . . .
      _  Vô ích thôi . Điều đó chỉ làm mất  thì giờ .
          Hoa Vinh chớp mắt .
      _ Không nên căng thẳng tinh thần quá ông Phúc .
         Hoa Vinh đưa tay trái lên xoa bóp cánh tay trên cho ông Phúc ..
      _ Hãy chải tóc sơ qua đi ông . Đầu tóc ông giống như con nhím bù xù .
Tôi tin rằng cô Ái Lan sẽ mất vui khi thấy ông như vậy . Can đảm lên ông bạn già .
         Ông phúc bước sang buồng tắm , tạt nước lạnh lên bộ mặt đầy râu rồi cạo ., . .
         Hoa Vinh chờ đợi . Cầm trong tay mặt cây  súng hảm thanh .
         Phúc điếng hồn , hàm dưới ông xệ xuống . Dưới chân ông ta rung cả cặp giò .
        _ Cái gì vậy ?
          Hoa Vinh mỉm cười hồn hậu , lần nữa , anh ta hít sâu vào , nói .
        _ Tất nhiên đây chỉ là một vở kịch làm ông ngạc nhiên . . .
        _ Nghĩa là sao ? Ông có ngốc hay nghếch gì nữa không ?
           Không . Hoa Vinh không phải là kẻ ngu . Từ lúc anh ta thâm nhập tòa nhà nầy ., chưa bao giờ dám đùa giởn . Hơn nữa , anh tự hứa ra đòn kết thúc sao cho nhanh gọn .
          Phúc liều lĩnh bước lên một bước phía trước .
        _ Đứng im !
          Người đàn ông quấn khăn quàng cổ ra lệnh .
       _ Nếu tao bắn vở toác bụng mầy ra thì mầy làm thân chó dại . Còn như tao nổ một viên ngay tim , mầy sẽ không còn phút giây nào nhìn thấy người yêu Ái Lan . . .
       _ Nhưng . . .mà . . . Ái Lan . . .
        Ông Phúc gào lên !
       _ Cô Ái Lan vẫn hoàn toàn mạnh khỏe bình an nơi nhà cô ta ở . . .
          Nhiều nếp nhăn vui thích xuất hiện khóe mắt Hoa Vinh .
       _ Ở nhà xác Bệnh viện chứ gì .
         Ông Phúc chỉnh sửa và cảm thấy lạnh toát toàn thân .
         Ngay lúc đó , một viên đạn bắn tới đẩy ông thoái lui . Rồi đổ sụp té nhào trên nền nhà . Cơ thể vặn vẹo uốn éo rướn lên rồi mềm nhủng .
      _ Lạy trời !
        Hoa Vinh thầm nhủ khi nhét vũ khí vào túi .
        Lẳng lặng Hoa Vinh xoay nửa người rời khỏi căn phòng , vượt qua hành lang ra ngoài .
        Niềm thích thú lâng lâng bay bổng . .

2 nhận xét: