Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2018

192.-             Chuyện tình trọn đêm

                     TRẦN    NGỌC   MAI
 
             Trần Ngọc Mai kể rằng có những đêm buông thả , cơ thể như bay cao , những đêm hoan lạc rất ngắn ngủi , còn lại đa phần là cô độc , trống rỗng .
             Lúc đó cô sẽ châm một điếu thuốc , đau buồn nhả ra những cụm khói mờ ảo , rồi thở dài , rồi khóc than .
             Những đêm đó Trần Ngọc Mai như nghe thây tiếng trái tim mình vở lạo xạo .
             Cô đã lựa chọn buông thả để cơ thể được giải phóng , còn trái tim lại rỉ máu . Cô nói đã quen buông thả , buông thả tình dục và buông thả nỗi đau .
             Trong đêm tối , cô như con bướm tuyệt sắc muôn phần quyến rủ .
             Những khi trời sáng , cô lạnh lẽo như một xác chết .
             Cô vĩnh viễn nói không với tình yêu .
             Một quán Bar ở Saigon , Trần Ngọc Mai ngồi trước mặt tôi , lặng lẽ và khoan thai . Chóc chôc cô lại khuây chỗ cà phê trước mặt , hớp vài ngụm rồi từ từ đặt  ly xuống , trên mặt luôn khoác nụ cười ảm đạm .
            Ngoài cửa sổ , hoàng hôn dần buông , khắp quán đã đông kín từng cặp nam thanh nữ tú ..
             Tiêng nhạc du dương khiến người ta phải mê mẩn lan tỏa khắp phòng . Nhưng cô ấy cứ im lìm ngồi ở cái goc khuất đó , thỉnh thoảng lại hút cùng tôi một điếu thuốc , nhẹ nhàng phả ra một luồng khói .
             Rồi chăm chú nhìn đám khói đó dần tan trong không gian , phảng phất như một bà già đang giả biệt một câu chuyện hồng trần nào đó trong cỏi đời .
             Không thể phủ nhận cô ây là một phụ nữ đẹp , không cần trang điểm cũng đủ thu hut cánh đàn ông .
             Hôm đó cô mặc chiếc một chiếc áo len rộng và quần bò , mặt không chút son phấn . Nhưng ánh mắt yêu kiều và  gương mặt xinh đẹp của cô luôn có sức hút .
            Xem ra cô thường lui tới đây .
            Suốt cả tối , không ngớt các chàng trai bước tới chào hỏi . Còn cô nhẹ 
nhàng vẩy tay chào lại , cười đap lễ rất lịch sự , không lạnh nhạt , cũng không mặn mà .
            Cô kê Saigon là nơi ấm cúng , có nhạc , có bia và cà phê mà cô quen thuộc . Tất nhiên còn có cả ánh mắt trêu chọc của cánh đàn ông nữa . 
            Cô nói rât nhiều đêm đều được tạo thành từ chốn nầy .
            Hôm đó , chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ .
            Cô rất thẳng thắn cũng rất thích kể chuyện riêng tư . Mặc dù, trong con măt của số đông một cuộc sống như vậy quả không lành mạnh . 
           Nhưng cô cứ rủ rỉ kể như vậy , thậm chí còn chủ động hỏi tôi :
         _ Anh có muốn biết cảm giác của tôi khi làm tình vơi anh ta lúc đó không ? 
            Ngôn ngữ trần trụi đến tàn khốc . Nhưng khi vừa nhớ lại những phút giây buông thả trong cuộc đời , nom cô rất thương tâm .
            Cô nói những kỷ niệm đó thực sự rất buồn .
                       -0X0-
             Mười ba tuổi đã biết yêu.
             Những đư trẻ sinh năm 1990 đều trưởng thành sớm , tôi cũng vậy . 
              Tôi bắt đầu yêu từ năm 13 tuổi . 16 tuổi không còn trinh trắng , 18 tuổi là muốn tìm người lấy chồng ..
            Bây giờ tôi 22 tuôi chẳng  nghỉ gì nữa , chỉ thích ngồi yên tỉnh như thê nầy . Nghe những ca khúc quen thuộc , uống cà phê , càng nhớ lại những kỷ niệm sắp quên với một người xa lạ như anh , có lúc tôi cảm thây thật chán ngán .
           Dường như cái gì cũng đã từng trải qua , chẳng cần thiêt thứ gì nữa , cũng không có ai đó sai khiến tôi rung động .
           Rất nhiều đàn ông đã nói tôi già . Mặc dầu trong con măt của bô mẹ , tôi vẫn là một đứa trẻ chưa lớn . Bố mẹ tôi đều là người tri thức . 
           Bố là Giáo viên Đại học . Mẹ là Bác sĩ . Từ nhỏ họ đã quản lý tôi rất nghi6m ngặt .. Anh không thể nào tưởng tượng nổi ở nhà tôi ngoan như thế nào  . 
           Mãi đến giờ bô mẹ tôi vẫn ngở rằng tôi là một đứa con gái ngoan . Năm bốn tuổi , mẹ ép tôi học đàn , mỗi ngày phải luy65n bảy , tám tiêng .
            Một ca khúc đon giản cũng phải tập tập lại mười mấy lần . Phải đàn đến khi Mẹ hài lòng mới chuyển sang bài khác . Những ngày tháng như vậy kéo dài suốt mười năm , kho khăn và mệt mỏi . Cũng không hiểu tại sao tôi lại vượt qua được .
             Ở nhà tôi là đứa con ngoan . Song ở trường tôi lại khác hẵn , rất ngổ ngược , nhưng cũng rât đồng cảm . Tôi theo học một trường Âm nhạc . 
            Vì nhà cách trường rât xa nên phải ở nội trú . Cuộc sông sau khi tan học được tự do hơn ở nhà rất nhiều . Kiểu tự do như vậy khiến tâm hồn tôi bị áp lực trỉu nặng của tôi trong phút chốc trở n6n điên loạn .
            Mối tình đầu cũng nảy nở từ đó .
            Gần đây nhơ lại thật con nít . Bạn trai đầu tiên của tôi là một đứa trẻ trạc tuổi tôi dáng  vẻ nho nhã , cũng  khá đẹp trai , Nó kéo Violon nhưng cũng không nổi bật trong lớp . 
             Nó cũng không thích noi chuyện . Thường ngập ngừng khi đứng cạnh bạn gái , nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngập đó , tôi đã muốn bắt nạt , muốn bẹo mũi . muốn đán đánh vào đầu nó . 
             Giờ đây nhớ lại mới thấy mình thật ghê gớm .
         

                                                                                       - còn tiếp -
                     Thứ Bảy
                18 - 8 - 2018
        Mùng 8 - 07 - Mậu Tuât

1 nhận xét: