Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

       HỌA SĨ NGHÈO và SỰ SỐNG

          
         Tâm giải thích cho Loan hiểu cảm nghỉ của mình .
       - Để anh giúp em . Trước hết anh sẽ đi gặp Tấn . Nếu thật sự anh ta cần được giúp , anh sẽ đem tho sẵn tiền nói là của em đưa . Nhưng , nếu anh thấy không cần phải giúp đở anh ta , anh sẽ báo lại cho em biết
 Anh thành thật khuyên em nên cắt đứt ngay mọi liên lạc  với Tấn .  Ý em sao ?
         Loan hơi do dự một chút .
       - Đồng ý . Nhưng anh vui lòng chở em về nhà liền đi . Em sợ người gia đình đang lo lắng về em .
         Thầy Tâm đưa Loan về tận cửa nhà nhưng không vô . Tâm không có ý định muốn vô nhà mặc dầu với hết lời năn nỉ khẩn khoản của cô gái trẻ .
         Biết rằng Tâm chưa quên được cuộc sánh đôi dạo chơi của Thành với Kim , Loan khôn  khéo gợi .
      - Anh có muốm em chuyển gởi gì cho chị Kim không ? Viết vài chữ chẳng hạn . . .
        Tâm trầm ngâm một chút , nhè nhẹ lắc đầu , chăm chú nhìn Loan rồi lẳng lặng quay đi .
   
                                        -oOXOo-

        Họa sĩ Tấn ăn dầm nằn dề trên giường , mãi miết tìm kiếm kết quả trong 12 quân bài ta-rô bói toán xem chừng bao lâu nữa thì có tiền . Thình lình có tiếng đập cửa bồm bộp gấp gáp bên ngoài ..

        - Mời vào  !
          Nhân viên Phòng của khách sạn Majstic mở tung cửa , vừa bước vô vừa càu nhàu gắt gỏng .
       - Ban Quản Lý khách sạn sai tôi báo cho anh biết đã bốn tháng trôi qua mà anh không trả tiền phòng ở . Nếu anh tiếp tục làm kẻ điếc tai không muốn thanh toán , chúng tôi buộc lòng tống cổ anh ra ngoài , lấy nơi nầy cho kẻ khác thuê. . . Chưa hết , chúng tôi sẽ siết giữ quần áo , đồ đạc và tất cả vật dụng khác để làm tin . . .
      - Sao ông dữ quá vậy ? Hãy yên chí đi ! Tôi biết chẳng bao lâu nữa nhận được tiền . . .
     -  Anh nói chẳng bao lâu là nghĩa lý gì ? Chúng tôi quá mệt mõi với những lời hứa hẹn cụi của anh . Anh sẽ làm gì có tiền ? Họa sĩ chi mà cứ nằm ỳ trên giường ăn ngủ . Tranh vẽ hổ lốn bán không ai mua .
        Tấn mỉm cười nhã nhặn 
     -  Ừ . . . nghề họa sĩ là vậy đó . Ai ở đời cũng có khi ĐEN , khi ĐỎ . Có khi đen tối thiếu thốn đắng cay vì người đời chê trách . Có khi triển lảm tiền vô đẩy mập túi . Lúc đó tôi đải ông no nê , muốn gì được nấy . . .
      - Nghe anh nói mà phát ham . . . 
     _  Thiệt mà ! Tôi vừa bói xong . Thần bài " Già cơ " cho biết sắp có tiền rồi . Bây giờ tôi đang thèm thuốc hút . Ông cho tôi mượn đỡ 50 ngàn rồi gởi mua giúp tôi một bao Craven A đi . Tôi sẽ trả lại tiển ông hai bao . 
         Tấn tiếp tục vuốt ve tâm lý :
        _ Tôi biết ông là người cao thượng , trọng tình nghĩa . . .
          Người nhân viên Phòng quên mất ngay nhiệm vụ của ông ta đến đây là để yêu cầu Tấn trả tiền .  Ông mau lẹ vui vẻ móc bóp , rút ra 50 ngàn ! 
        _ Đó . anh bạn già ơi ! Anh thảnh thơi hút thuốc " chờ không bao lâu " có tiền . . .
           Nói xong ông bước ra ngoài đóng cửa lại . Tấn liền nhào trở vô mấy quân bài xanh đỏ còn vương vải trên mặt drap hồng nhạt ..  Bỗng lại nổi lên tiếng gỏ cửa ! 
        _ Xin mời vô !
           Cánh cửa ngập ngừng mở ra . Tâm bước vô : 
        _ Xin lỗi , tôi muốn gặp anh Tấn .
       _ Chính tôi đây !
       _ Tôi là Tâm , là Thầy dạy học của Loan .
      _ Vậy à !
         Buông mấy con bài xuống , Tấn đứng lên vẻ luyến tiếc . Tiến đến bên Tâm , Tấn bắt tay siết mạnh và lẩm bẩm : 
       _ Rất hân hạnh !
          Cả hai nhìn mặt nhau xét nét một lúc . Tấn cố đoán xem có lý do nào đưa Tâm đến gặp mình . Với mục đích gí ? Bạn hay thù . Hay là đem tiền đến cho anh ?
           Tâm đối diện Tấn , quan sát và tự hỏi con người nầy thuộc về loại nào trong xã hội . Là đồ bỏ đi hay  đơn giản hơn là một nghệ nhân hơi ngông cuồng .
            Phán xét qua bộ râu cá chốt và dáng dấp bướng bỉnh  khó ưa , con người nầy có thể trở nên hung hản dám đánh đập ngay cả người yêu khi cần để moi tiền xài .. . .
           Tâm hướng mắt lên các  bức họa treo trên tường , lướt xem những tác phẩm của Tấn , nội dung bình thường thôi . Đường nét mạnh mẽ và sắc sảo .
           Thầy Tâm bắt đầu cảm nhận chút ít tình cảm dành cho tác giả . Mà dáng ngoài anh ta thì không tài nào chịu nỗi .
           Bất chợt Tâm hiểu được vì sao Loan đem hết nhiệt tâm vào việc cứu giúp người trai nầy .
          Đó là bức chân dung mà anh ta đã vẽ cho Loan , treo trên kia .
          Nhận thấy Tâm đang chú ý đến bức chân dung Loan , Tấn hỏi xen vô .
       - Anh thấy sao ?
      -  Trông được lắm . Có một điều mà tôi chưa hiểu . Người ta thường nói Tranh tự nó phải có hồn . Hồn do Họa sĩ phả vào . Trong khi vẽ tranh , anh lồng tất cả tâm hồn anh vào đó . Vậy mà . . . thực tế . . . anh .. . .
      - Anh muốn nói rằng tôi chỉ  là một thể xác vô hồn ?
      - Có lẻ hơi giống như vậy .
        Ngay lúc ấy , người làm phòng đem đưa Tấn gói thuốc lá mà anh ta nhờ mua giúp .
        Tấn mở bao thuốc mời Tâm một điếu và tiếp tục hứng khởi kể lại câu chuyện .
     - Anh may mắn đó . Tôi đã xoay được gói thuốc nầy khi ông nhân viên được Ban Quản Lý khách sạn tới đòi tiền thiếu bốn tháng chưa trả . Tôi thành công nhờ năn nỉ ông ta cho mượn 50 ngàn mua gói thuốc hút đở ghiền . Vừa vặn lúc ấy anh tới . . .
        Tâm bắt đầu cảm thấy có cảm tình với Tấn . Anh thừa nhận hiện nay cả gia đình Loan đều chống đối mối dây liên hệ giữa Loan và Tấn .
        Vì thế , Tâm lập tức đi thẳng vào đích câu chuyện .
      - Tôi biết anh đang cần tiền vì chính anh đã viết thư gởi Loan để nhờ vã . Bởi lý do đó mà tôi đến đây .
        Cách nói nghiêm trang của Tâm khiến Tấn bực bội .
     -  Có phải Loan nhờ anh đến gặp tôi không ?
        Tân khoát tay , lắc đầu .
     -  Đừng nghỉ sai lầm vậy . Loan đưa tôi xem bức thư của anh để nhờ tôi cho một lời khuyên . Thật ra Loan muốn mượn tôi số tiền . Như anh biết đó , Loan làm gì có tiền . Em sống còn nương tựa gia đình mà . Tôi gợi ý và đề nghị với Loan là để tôi gặp anh giải quyết thẳng cho xong chuyện nầy . . .
                     26 - 3 - 2017

     

4 nhận xét: