Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Truyện Trinh thám

       C H Ợ      T R Ắ N G

        Chương 2

        Thật sung sướng khi bản nhạc Tango chấm dứt . Ái Lan lắng nghe sự cọ sát giữa hai cơ thể với người nhảy cặp đôi . Một cơ thể đầy đặn , mạnh khỏe . . . cứng cáp . . .
        Nàng không ưa gì gã đàn ông xí trai nầy với mái tóc dày rậm , hai con mắt tròn xoe như những viên bi đen tuyền . Cặp môi mềm luôn ướt . Gã có giọng nói khô khan ,khó nghe .
        Tóm lại Ái Lan buồn bã , Nàng chưa đến nỗi say để phải tìm kiếm niềm vui cả buổi chiều lẫn đêm nay .
        Kín đáo , nàng xoay cổ tay trái , cúi xuống mặt kiếng đồng hồ .
        Đã 3 giờ sáng rồi !
        Ái Lan lẩm bẩm .
     _ Cám ơn .
         Gã đàn ông nghiêng mình dìu nàng về bàn . Lại nghiêng mình lần nữa chào nàng , trở về bàn của anh ta .
         Ở đó cô gái da nâu mặc robe xanh , cổ áo thấp rất hở hang . Cô ta đẹp xinh nhưng ánh mắt sắc lạnh như thủy tinh . . .
      _ Làm sao anh có thể ôm nhảy với con quỹ xấu xí đó ?
         Cô ta hỏi bằng giọng khinh miệt .
         Người bạn cô ta nhếch mép cười không ra tiếng che kín chiếc răng nanh . Gã tỏ ra mệt mõi trả lời .
       _ Nàng ta không đến mức xấu thế .
          Ái Lan nhìn trong ly rượu chỉ còn một nửa .
          Thần kinh cô bắt đầu choáng váng khó chịu .
          Rảo mắt nhìn quanh nhiều tiếng ồn ào pha trộn làm rối tai . Nàng tự hỏi hắn ta làm nghề nghiệp gì ?
         Nàng thấy hắn lịch thiệp , ân cần , khá vui tính và nhất là nhảy giỏi .
         Hắn tên gì ?  Huy Liêm  .
         Ừ , hắn là Huy Liêm đấy .
        Nàng không còn nhớ rõ hắn làm gì trong cuộc sống , nhưng điều đó chẳng quan trọng .
        Rồi chắc chắn nàng sẽ không gặp lại hắn bao giờ . Vã lại việc ấy cũng khá tốt .
       Nét mặt Ái Lan rõ chịu đựng . Cả ngày dài có nhiều chuyện khác nhau dồn dập . . .
        Nơi đây , trong bóng tối lờ mờ nầy khá thuận tiện .
        Nét mặt Ái Lan thật chịu đựng .
        Nàng lấy ra trong xách tay miếng gương nhỏ hình chữ nhật , xem xét lai dung nhan .
         Quả thật , nàng không đẹp với chiếc mũi gồ cao , càm nhọn và dài , cặp mắt sếch màu sắc khó tả đúng , trán thấp và rộng .
         Tuy vậy , cằm chẻ đặc biệt hấp dẩn làm cho Ái Lan có sức thu hút như thần Vệ Nữ .
         Nàng nghe tiếng cười ngạo mạn từ cô gái mặc áo Robe xanh . Nhưng một người Phục vụ tiến đến . Hắn đặt lên bàn một cái bao thư .
         Ái Lan giữ lấy . Xé miếng vải dán trên bao thư đọc câu viết gởi * Có cái hộp gởi ông Phúc là đồ dùng * cô hãy đem đi gấp  !
        Nàng xé vụn nhỏ mẩu giấy ghi lời dặn rồi bỏ vô cái gạt tàn thuốc , khỏa lấp lên trên bằng tro và tàn thuốc lá .
         Rất lễ phép , người Phục vụ đứng chờ .
          Ái Lan nói .
       _ Không có gì phải trả lời . Trả cho anh bao nhiêu tiền ?
       _ 8 dolars rưởi .
         Nàng bỏ lên bàn tờ giấy 10 dolars rồi đứng lên . Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển băng qua sàn nhảy vào phòng thay đồ , nhận lại Ticket mà nàng gởi một tên da đen hộ pháp với cặp má béo phệ .
      _ Chào cô , cô Ái Lan !
      _ Tuyệt lắm . Cám ơn . Tôi tin rằng anh đang giữ một cái hộp phải trao lại tôi .
        Kinh nghiệm nghề nghiệp , tên da đen nhìn thẳng vào mặt cô gái .
      _ Cô là ai ?
      _ Tôi là Ái Lan .
      _ Đúng rồi .
         Ái Lan nhận chiếc hộp , trao cho tên da đen một dollar . Nàng choàng lên mình áo măn-tô , cổ áo hình da beo . Nàng đi về phía cửa xoay , ra ngoài .
        Không khí ban khuya mát rượi làm Ái Lan phấn khích . Nàng rùng mình , vượt nhanh qua mặt đường ẩm ướt rồi dừng lại bên chiếc Chevrolet .
        Nàng tìm chìa khóa xe trong sắc tay . Mở cửa xe , ném cái hộp trên băng ghế trước khi ngồi vào tay lái .
         Nỗi chán mệt tan biến , nàng có vẽ hăm hở muốn gặp ông Phúc , không hẵn vì cái hộp mà nhất định nàng rất yêu thương Phúc , và nàng dư biết Phúc cũng quá yêu nàng .
        Ông Phúc không bao giờ cười cợt nét xấu xí của nàng như chưa hề nhìn thấy .
         . . . . Ái Lan nổ máy xe . Nàng thử cầm hộp lên thấy nặng hơn bình thường , nhưng điều nhỏ nhen nầy chẳng liên quan gì đến nàng . Tự Phúc sẽ mở ra xem và giải đáp thắc mắc . . .
       Chiếc Chevrolet lăn bánh , trải dài trên con đường thẳng tới Bảo Tàng Whitney . Rồi Ái Lan tiếp đến đại lộ Christopher , dừng bánh cách tòa nhà Highway vài trăm thước .
        Bước xuống xe , nàng đưa mắt nhìn lên những cửa sổ tầng 3 . Có ánh đèn lọt ra từ căn phòng của anh Phúc .
        Tay cầm chiếc hộp , Ái Lan vội vả lên cầu thang vì nàng biết rõ thang máy bị hư rồi .
        Trước căn phòng số 86 , nàng hít hơi và lắng nghe , không tiếng động nào cả . Nàng nghỉ rằng do anh Phúc buồn ngủ trong lúc chờ đợi nàng nên đã thiếp đi .
        Lấy chiếc chìa khóa mà anh ta đã giao cho nàng mở cửa không gây tiếng động , bước vô phòng . Nhìn thấy chai wisky mở nắp , nàng lắc đầu mỉm cười .
        Anh Phúc có thói quen để chai rượu mở nắp .
        Nàng luôn mỉm cười thẳng vô trong . Rồi thì bất ngờ nàng thấy ớn lạnh kêu thất thanh .
      _ Anh Phúc !
        Anh ta kìa, nằm phơi lưng , mắt mở to . Khi té ngả xuống , áo veston sút nút banh ra lộ rõ chiếc sơ-mi thấm đậm màu đỏ máu vùng trái tim .
        Ái Lan run rẩy .
        Nhẹ nhàng , cẩn thận , nàng bước tới gần xác chết , xem xét thêm .
        Nỗi kinh hoàng chìm đắm Ái Lan .
        Nàng buông rơi cái hộp trên sàn nhà , tiếng kêu lạ tai .
        Tại sao tiếng kêu lạ thường ?
        Thần kinh Ái Lan bắt đầu tìm hiểu . Nàng ngồi xuống nhặt lại cái hộp , gở bỏ giấy gói bên ngoài dán bằng những miếng băng keo , bao bọc cái hộp cạc tông dày bình thường .
        Nàng mở nắp hộp thấy một món đồ lóe sáng .
        Ngạc nhiên , nàng cầm nó lên , nặng và tự động .
        Tại sao ? Tại sao ?
        Hết thẩy những thứ nầy nghĩa là gì  ?
        Và anh Phúc đã chết vì bị ám sát ? . . .
        Nàng nghỉ đến Phúc bị rơi vào cạm bẩy ghê tởm của bọn người tàn ác kinh khiếp , có mặt khắp nơi trong xã hội đen .
         Ném cái hộp và khẩu súng lên giường, nàng hạ thấp cổ áo mạn tô , ngửi thấy trong không khí mùi cháy khói súng .
        Nỗi sợ hãi làm teo bao tử và con tim đập loạn nhịp liên hồi ,
        Anh Phúc đã chết .
        Vì sao ? Vì sao ?
        Câu hỏi như làn sóng  dồn dập mà không sao giải đáp được .
        Thình lình , Ái Lan chắc chắn nghe được những bước chân ngoài hành lang . Những bước chân chầm chậm , nhẹ nhàng  và thận trọng .. .
         Nàng phản ứng tức khắc , chộp lấy cây súng chỉa mủi về phía cửa .
         Trễ rồi !
         Người đàn ông nhìn soi mói vào mặt Ái Lan cách kỳ lạ . Dưới chiếc nón nĩ rộng vành, ánh mắt anh ta sắc lạnh cương quyết .
        Khoát ngoài chiếc áo tơi có đính thắt lưng và đôi chân vững chải .
      _ Này cô đừng nên đùa giỡn với món đồ đó !
        Ông ta cười nhưng không gợn chút nào sự khôi hài .
        Hai người Cảnh Sát đứng sau , nòng súng 38 trên tay chỉa vô trong .
       Ông ta chìa bàn tay , búng <tách> ngón tay to bè , ngắn ngủn .
     _ Hãy trao tôi vật nổ chết người kia , cô gái !
        Nàng vâng lời .
     _ Cô biết điều đó . Cô tên là gì ?
     _ Ái Lan .
     _ Tôi là Cảnh Sát Trưởng Lê Bách . Tôi phải bắt cô .
                 21 - 6 - 17

1 nhận xét: